…
Anh đứng bên cửa sổ.
Nhìn theo em.
Bóng đổ dài.
Con phố nhỏ.
Anh cũng là 1 trong những kẻ làm em thấy thật tệ.
Yêu mà không biết cách yêu.
Yêu thế để làm gì?
Anh cứ nghĩ về những vất vả cuộc sống đang trôi đi.
Cứ nghĩ về những rong chơi.
Cứ nghĩ về những gì mà chỉ mình anh xúc cảm.
Chẳng biết em làm sao.
Như thế nào.
Có gì buồn vui.
Có gì lo lắng.
Có gì nghĩ suy.
Có gì trầm lặng.
Rồi mỗi ngày lại trôi.
Em có được niềm vui mới nho nhỏ.
Nhìn em đi.
Con đường dài.
Anh khóc một mình.
Muốn nói yêu em.
Mà sao lời không thể.
Muốn nói thương em.
Mà sao nín thinh hoài.
Em ơi.
Cuộc đời cứ để qua đi.
Mình còn những ngày mai.
Thôi.
Anh sẽ đổi thay.
Sẽ sống vì những ngày mai em nhé.
Sẽ làm em vui chừng nào anh có thể.
Chừng nào anh còn thở.
Còn bước đi.
Còn biết đau.
Còn biết vui.
Còn biết yêu.
Còn biết nhớ.
Anh chỉ sợ.
Một mai anh đi về miền không rõ.
Ai sẽ làm thay điều đó, em ơi.
Anh đứng bên ô cửa.
Nhìn bóng em khuất dàn.
Bóng em nhỏ bé thân quen.
Bóng em thương yêu mềm mại.
Nếu bạn yêu một người nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với người ấy. Bởi lẽ ngày hôm sau có thể sẽ không bao giờ đến nữa.
Cám ơn chia sẻ của bạn QuietRiver. Mình đã nói với người ấy rồi dù mọi việc thật đau lòng. Có lẽ là mình đã quá nóng vội và hấp tấp, không chọn đúng thời điểm. Nhưng mình không hối hận vì điều đó. Vâng, đúng như bạn nói. Khi thích một ai và mạnh dạn bày tỏ tình cảm bất chấp kết quả vẫn tốt hơn là không thổ lộ để rồi mãi hối hận, day dứt sau này.