Một giảng viên đang giảng về cách giải quyết các áp lực, căng thẳng cho sinh viên của mình. Ông đưa một ly nước lên và hỏi: “Các bạn nghĩ cái ly này nặng bao nhiêu?”
…
Các câu trả lời của sinh viên trong khoảng từ 20 đến 500 gram.
Phân tích của thầy như sau:
Trọng lượng tuyệt đối không quan trọng, mà tùy thuộc vào thời gian bạn cầm cái ly nước. Nếu tôi cầm nó trong một phút, không có vấn đề gì. Nếu tôi cầm nó trong một giờ, tôi sẽ bị đau cánh tay phải. Nếu tôi cầm nó suốt một ngày, bạn sẽ phải gọi xe cấp cứu cho tôi.
Cũng chính trọng lượng của vật đó không đổi, nhưng tôi càng cầm nó lâu, nó càng lúc càng nặng. Nếu chúng ta mang gánh nặng mãi, sớm muộn gì chúng ta sẽ không thể mang nổi, cái gánh ấy càng lúc càng nặng.
Chúng ta phải làm gì? Hãy đặt cái ly xuống, nghỉ một lát trước khi lại nhấc nó lên. Chúng ta phải có những lúc bỏ gánh nặng xuống, để chúng ta có thể giải lao, phục hồi sức lực và lại có thể mang được nó.
Vì thế trước khi từ nơi làm việc về nhà chiều tối nay, xin các bạn hãy buông bỏ gánh nặng công việc. Đừng mang nó về nhà. Sáng mai bạn có thể nhấc nó lên. Bây giờ dẫu bạn đang phải mang gánh nặng hay trách nhiệm gì trên vai, nếu được xin hãy bỏ nó xuống. Rồi sau khi đã nghỉ ngơi, bạn hãy nhấc nó lên.
Hãy nghỉ ngơi, thư giãn. Cuộc đời ngắn mà. Làm việc và vui sống.
Câu chuyện thật ý nghĩa. Đúng vậy, hãy biết trút bỏ gánh nặng để nghỉ ngơi. Đôi khi trong cuộc sống mình cũng đã tự đặt ra cho mình 1 mục tiêu quá lớn để rồi cứ cố gắng phấn đấu thật lực. Mà ko biết rằng ngày càng nặng nề, càng áp lực. Sao ko buông nó ra để nghỉ ngơi rồi hẵng tiếp tục nhỉ ?
câu chuyện hay lắm, mình copy về Blog của mình nhé, Tks !