Ở ĐÂU? CÒN KHÔNG?

Ngồi quán uống ly cà phê
Nghe nắng mưa đi về, tôi nhớ…

Hôm qua, nó có một giấc ngủ đầy mộng mị. Những đêm mất ngủ như vậy, người ta thường hay suy nghĩ về những gì đã qua. Nhìn lại quá khứ, có những phút giây nó tỏa sáng nhưng cũng có lúc khó khăn, thất bại dường như muốn nhấn dìm nó.
Thất bại. Thắng thua. Hạnh phúc hay Nước mắt. Đó là quy luật của lẽ tự nhiên, của cuộc sống vốn đã phức tạp này sẽ càng phức tạp hơn với những ai không dám tự mình đối mặt với chính mình.
Đôi khi gặp thất bại, đau đớn, gục ngã, khóc nó hay tự nhủ đó là thử thách để ai đó trưởng thành, biết quý trọng, gìn giữ những gì mình đang có. Biết đứng dậy mạnh mẽ bước tiếp khi gặp thất bại. Đừng bao giờ đánh mất đi những gì mình đang có nếu không muốn dùng cả đời để bắt đầu lại.
—o0o—
Dạo này cầm điện thoại lên nó không còn thói quen nhắn tin qua lại nữa. Có lẽ phải chào và để lại người ở khoảng trời nào đó. Chào người! Cũng thôi không trông mong gặp để làm gì. Quá rõ ràng vạch rõ ranh giới với nhau rồi.
Những gì đã có với nhau, nó trân trọng nhưng khi không còn được như xưa thì hãy xem đấy là kỷ niệm đẹp. Sao cứ khuấy lên làm gì khi mặt hồ vốn đã tĩnh lặng, có chăng cũng chỉ là vài gợn nước trong khoảng khắc chứ không thể như xưa được nữa.
Khi nó biết dừng lại, khi nó biết lùi một bước có phải chăng là nó đang thất bại, chấp nhận thất bại? Hay đúng hơn là nó đang thành công? Nó chấp nhận là kẻ thất bại nhưng không mong muốn thêm một lần lặp lại thất bại tương tự. Và nó hiểu nó là một người thất bại đáng trân trọng.
Nó soi gương, và tự mỉm cười. Nó biết rằng nó đã làm được. Cái mà nó có được là nó tìm lại được chính nó, để yêu bản thân nó hơn, và để biết rằng có rất nhiều người khác cũng yêu thương quý mến nó.

—o0o—
Ai đó từng nói với nó rằng: “Đi về phía mưa. Dẫu không gặp mình cũng gặp cầu vồng” và nó tin. Rồi mọi chuyện đến tận cùng sẽ ổn thôi.
Vì thế, chẳng có lẽ gì mà nó lại sợ những nắng, những mưa. Sẽ không hờn trách cái gay gắt của nắng, cái ướt át của mưa, mà biết đi qua những ngày mưa để yêu thêm bao ngày nắng, đi qua những ngày nắng để hiểu được giá trị của giọt mưa.
Và cần cả mưa cả nắng để bước về phía cầu vồng.
Mây trôi mãi lênh đênh, cuối trời xa vời
Cây khô mãi bơ vơ, đứng chờ mưa tới
Tình mình như vạt nắng
Nắng mong manh chiều tàn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *