Vẫn khắc khoải về quá khứ, hiện tại, tương lai, và vẫn nói rằng Halloween là một ngày không phải dành cho mình.
…
Cảm giác không thể gọi thành tên khi một mình trong phòng. Bản nhạc vẫn vang lên những giai điệu ồn ào nhưng không gian chung quanh trống vắng đến lạ. Muốn gọi điện cho một ai đó chỉ để nói một câu xin chào.
—o0o—
Hắn cười, vì cũng giống biết bao người tầm thường khác, hắn không đủ sức chống chọi với cái thế giới tình cảm đầy những ma lực quỷ quái.
Lại cười, dù chỉ nhếch môi thôi. Cười để cho những kỷ niệm lùi xa vào quá khứ. Bao lần hắn tự bảo mình buông nhưng mỗi lần buông thì lại nắm chặt hơn.
Và còn một điều nữa, tuy không nói ra nhưng hẵng là quan trọng trong chuyến đi mộng tưởng sắp tới. Chuyến đi này chính là tìm thăm người con gái hắn đã mơ được gặp trong từng giấc ngủ. Người con gái với cá tính mạnh mẽ, luôn sống bằng tình cảm đã khiến hắn phải nghĩ nhiều, phải nhớ nhiều.
Hắn cũng hồi hộp và lại tự dụ mình bằng những điều mộng mơ lấp lửng. Hắn để người con gái ấy trong trí tưởng tượng của mình với một vẻ kì bí luôn thôi thúc hắn khát khao khám phá vẻ bí ẩn kia. Hắn mong một lần hội ngộ, có thể là do tình yêu hay bất cứ thứ tình cảm tốt đẹp nào của con người dẫn dắt, sẽ là một điều tốt đẹp biết chừng nào trong cuộc sống này.
Người con gái hắn chưa một lần gặp mặt và không biết suốt cuộc đời này hắn có may mắn gặp hay không. Nhưng hắn sẽ không hối tiếc vì đã giấu nàng trong tâm trí, trong những điều tốt đẹp mà hắn cũng gắn vào cuộc sống này. Với hắn, sống là để tiếp tục du ca với bài hát cuộc đời mình.
—o0o—
Tôi không thao thức, nhưng tôi đang mong chờ, mong chờ một cái gì đó mờ ảo. Tôi quen bạn cũng tình cờ như một giấc mơ. Tôi cảm nhận được cái gì đó rất gần, rất quen thuộc, như hai tâm hồn đồng điệu tìm ra nhau và chia sẻ nhau những gì chân thành nhất. Tôi cảm nhận được vẻ đẹp từ tâm hồn bạn dù số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngày hôm nay, tôi đặt viên gạch đầu tiên trở lại trên con đường sẽ đi. Tôi đặt lại viên gạch đầu tiên cho niềm tin của mình. Sẽ có những ngày nắng, những ngày mưa nhưng tôi cần phải thay đổi mình để nhìn cho được ly nước còn đầy một nửa. Mỗi ngày qua đi chưa phải là ngày tồi tệ nhất cũng chưa phải là ngày hạnh phúc nhất vì đường còn dài.
Và tôi đã học được cách làm thế nào khóc một lần rồi thôi, chứ không chôn sâu tổn thương trong lòng để gặm nhấm nó hết ngày này sang ngày khác.
—o0o—
Đã lâu lắm rồi không nằm nhắn tin và cười một mình, đã lâu rồi không còn ngồi ở khung cửa sổ hát vu vơ. Giờ thì vui rồi đó, giờ thì đã cười đã hát đã hồn nhiên. Khi con tim đã vui trở lại, bỗng nhiên niềm vui cũng trở lại như bất chợt.
… Và con tim đã vui trở lại
Tình yêu đến cho tôi ngày mai…
Những cơn gió ngọt ngào nào đã thổi tình yêu đến với tôi, để bỗng dưng tôi lại muốn hát lên hai câu đó, hát bằng tâm hồn. Cảm ơn đời đã mang cho tôi chút gì đó tươi mới, để một người đã từng không tin vào hai từ yêu thương nay có thể yêu đời, nay có thể hát bằng chính con tim mình. Cảm ơn đời đã cho tôi gặp một ai đó khiến trái tim xao xuyến, cảm ơn đời đã mang tôi lên từ vực sâu tâm hồn để hôm nay tôi đặt bút viết những dòng cảm xúc này.
Tôi sẽ luôn vui, tôi sẽ luôn yêu đời. Biết đâu mai này, một ngày nào đó bạn cũng rời xa tôi thôi, nhưng trái tim tôi sẽ giúp tôi tin rằng còn rất nhiều thứ tươi đẹp của cuộc sống đang đợi tôi và tôi sẽ sống như khi có ai đó bên đời, tâm hồn sẽ luôn tràn ngập niềm vui.
Nếu có một ngày tôi trở nên yếu đuối, xin ai đó hãy hát lên “và con tim hãy vui trở lại…”. Tôi xin hứa sẽ không làm ai đó thất vọng. Tôi sẽ lại vui vẻ và yêu đời.
—o0o—
Cuối cùng cũng được thảnh thơi mà chơi vơi giữa cuộc đời. Không mặn không ngọt cũng chẳng nhạt, chỉ thấy sâu.
Đơn giản, sẽ là không nên nếu ta cố gắng khuấy động những gì đã ngủ say. Nếu đã là một cơn mơ, ắt sẽ có lúc tỉnh…
Và ở tuổi này rồi, nó vẫn một mình như thế, một mình đi đi về về giữa một thành phố quá ư là ồn ào và náo nhiệt.
Sài Gòn, ngày cuối cùng của tháng Mười trống hoác