NHỮNG CHUYẾN XE QUA

Mỗi lần về Vĩnh Long, tôi đều nhìn thấy ông cụ ngồi trên chiếc xe lăn dưới gốc cây bàng ngóng những chuyến xe qua. Tự hỏi cụ nhìn thấy gì ở những dòng xe cộ? Phải chăng là những chuyến xe chở đầy thanh xuân, nhiệt huyết tuổi trẻ và tình yêu của cụ? Chúng vèo đến vèo đi, biến mất tăm trên con đường dịu vợi.

Nước chảy về đông, những chuyến xe chảy về đâu?
Thời gian chảy về đâu?

Hồi còn nhỏ, tôi hay ngồi trước hiên nhà, ngắm đủ mọi thứ: mưa, nắng, kiến, cây cối và những chuyến xe qua. Có gì ở những chuyến xe qua? Tôi có biết đâu. Lúc đấy chỉ thấy lòng bình yên, đầu óc nghĩ ngợi vẩn vơ nhiều thứ. Có lẽ chính lúc ấy, tôi đã làm những cuộc viễn du vào sâu thẳm lòng mình, khám phá những kho tàng cảm xúc bí ẩn. Hiểu mình hơn, để rồi hiểu người hơn.
Một đứa trẻ lặng lẽ là một đứa trẻ sôi nổi về nội tâm, hay nói cách khác nó đã dành thời gian chạy nhảy ngoài cuộc sống để chạy nhảy trong thế giới nội tâm của nó. Nếu vũ trụ ngoài kia rộng lớn và phong phú chừng nào thì vũ trụ trong lòng người cũng rộng lớn và phong phú dường ấy. Chẳng phải mỗi chúng ta là một tiểu vũ trụ đó sao?
Bất giác, một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, ta lại muốn mình biến mất khỏi tất cả để tìm về cái “gốc” của chính bản thân mình. Cái mà bản thân đã vô tình làm lạc mất giữa cuộc đời này.

—o0o—
Trong giấc mơ, tuổi thơ tôi nhạt nhòa mơ hồ, không rõ nét giống như một bức tường đã bị loang lổ qua mưa nắng thời gian. Thời gian đánh cắp tuổi thơ tôi hay tôi vô tình nông nổi đánh rơi tuổi thơ trong ký ức. Có những lúc tôi cảm thấy cô đơn, lo âu và cay đắng, tôi lang thang như một kẻ vô hồn trên những con đường, bước chân nhẹ tênh mà lòng nặng trĩu tôi thấy nhớ, thấy ước mơ khát khao vùng trời tuổi thơ ngày xưa ấy.
21 tuổi tôi vẫn ngốc nghếch ngu ngơ như ngày xưa vẫn thế. Tôi chở quá nhiều những mộng mơ vào những vòng quay của cuộc đời, tôi nghĩ cuộc sống đơn giản chỉ toàn là một màu hồng bình yên, tôi đã tin và đặt trọn lòng tin vào lòng người, tôi không biết lòng người dễ đổi thay và cũng giả dối, giả dối trong cả nụ cười, trong những điều tôi đã nghĩ chân thật nhất. Vì đã tin, đã chờ mong, đã hy vọng nên tôi thất vọng, tôi oà khóc. Đã có những lúc tôi đánh mất sự thăng bằng, tôi chênh vênh chao đảo, tôi không biết mình đang cần gì, đang mong chờ gì nữa, tôi đã thấy mình sống một cách hời hợt vô nghĩa.
Nhưng thời gian trôi đi không bao giờ quay trở lại. Tôi sẽ không hối tiếc vì những gì đã thuộc về quá khứ. Vì nó giúp tôi thấy yêu cuộc sống hiện tại nhiều hơn, tự nhủ phải sống hết sức, hết lòng vì những người thân yêu xung quanh tôi nhiều hơn nữa.

—o0o—
Một nhà văn mà tôi không nhớ tên đã từng viết: “Đường không phải tự nó có, mà do đi nhiều rồi trở thành đường đi”. Nhưng còn “đường đời” của mỗi chúng ta thì sao? Ai cũng hiểu và có câu trả lời cho riêng mình, bởi chính chúng ta đang đi, đang sống và trải nghiệm cuộc sống trên con đường của mình.
Đôi khi đi trên con đường của mình, ta bỗng nhiên thấy thèm khát con đường của người bên cạnh, hay của một ai đó mà ta ngưỡng mộ. Chúng ta nhầm tưởng con đường của họ bằng phẳng, trơn tru, đầy ánh hào quang và rực rỡ hơn con đường của mình. Nhưng không! Chẳng có đường nào là bằng phẳng, rực rỡ theo cách ta muốn cả.
Chúng ta có những khởi đầu khác nhau, vì vậy những trải nghiệm và thành quả đạt được trên con đường của mình cũng sẽ khác nhau. Chúng ta thường không hài lòng về những gì mình đang có, đã có. Ta thèm khát những thứ không thuộc về mình, hay chính bản thân ta chưa cố gắng để có được điều mà ta xứng đáng phải có.
Tôi không dám và chưa bao giờ tự nhận mình là một người hoàn hảo. Tôi không dám nhận cuộc đời không liên quan đến ai cả. Muốn sống và muốn tồn tại thì phải biết mình được sống như thế này là nhờ ai, mình đang sống vì ai và động lực gì để mình tiếp tục sống và cố gắng đi con đường mình chọn. Sự tồn tại của tôi liên quan đến nhiều người. Nhiều người yêu thương tôi và kỳ vọng ở tôi.
Tôi đã nghĩ nhiều hơn về mọi thứ xung quanh và tôi dần biết đi chầm chậm lại và quan sát, thay vì bước thật vội mà chẳng thể biết mình sẽ đến đâu.
Hạnh phúc là những thứ mong manh dễ vỡ, là điều gì đó bền chặt và vững chắc hay hạnh phúc là một thứ lung linh và mờ ảo? Tôi thật sự không biết chính xác nhưng tôi biết rằng, hầu hết mọi người hiện hữu trên thế giới này đều tìm kiếm hạnh phúc mỗi ngày.
Bây giờ mỗi buổi sáng thức giấc, tôi đều tìm kiếm hạnh phúc: hạnh phúc trong công việc, hạnh phúc được làm những điều mình yêu thích, hạnh phúc được thương yêu, hạnh phúc vì đã biết thương yêu bản thân hơn.

—o0o—
Thật khó có thể nói hết những gì mình đã nghĩ, kể hết những gì mình đã làm và cũng chẳng biết làm thế nào để sống tốt với tất cả mọi người. Không có ai hoàn hảo đến mức không bao giờ làm tổn thương người khác, ta cố gắng sống tốt với người này nhưng lại vô tình làm tổn thương người khác.
Cũng đừng đòi hỏi quá nhiều cho bản thân khi chúng ta chưa biết cho đi nhiều hơn. Đừng vội hỏi con đường ta đang đi mang đến điều gì cho ta, hãy sống và làm cho “con đường” của mình rực rỡ hơn để khi quay nhìn lại, ta sẽ không hối tiếc về những gì mình đã đi qua.
Ta cho vì bản thân ta có và muốn được san sẻ.
Ta cho vì ta muốn người nhận biết sự quan tâm.
Ta cho vì muốn người nhận sẽ thực sự đón nhận vui vẻ, không khách sáo, không e ngại…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *