Một năm nữa sắp qua, tháng cuối năm lạnh tê tái ném vào lòng những vẩn vơ buồn vui không giới hạn. Tôi vẫn không quên nhắc mình đếm tuổi, đã đủ nhiều để cần nhìn lại mình thẳng thắn, biết rõ cái mình có mình còn mình mất. Muốn biết rõ lắm để còn giữ, để tìm lại, để nâng niu nhưng thường vẫn cứ mất rồi mới biết rằng mình đã lỡ…
…
Những ngày cuối năm trôi vừa nhanh lại vừa chậm, trôi nhanh như không còn kịp nữa để níu lại một năm cũ, và trôi chậm như thể ta đang ngặm nhấm thời gian mà suy nghĩ về những điều đã xảy ra trong một năm vừa qua. Những được mất, vui buồn, bình yên sóng gió.
Thời tiết dạo này làm cho lòng người trở nên chùng xuống, tâm trạng, giàu cảm xúc và đặc biệt hơi nhạy cảm. Hôm qua có một giấc ngủ đầy mộng mị. Những đêm mất ngủ như vậy, người ta thường hay suy nghĩ về những điều đã qua.
Giữa những giây phút sắp ngập chìm vào giấc ngủ, tôi khẽ khàng thở những nhịp thở hiếm hoi sặc mùi buồn bã. Đôi khi cũng ngao ngán nhìn lại chính mình để rồi phải tự vật lộn trả lời, để chọn lựa giữa cái đúng và cái sai.
Nhìn lại quãng đường mình đã đi, tuy cũng có nhiều day dứt, nuối tiếc nhưng tôi cảm thấy không có gì phải ân hận. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, tôi vẫn luôn là chính mình. Tôi vẫn ham mê học hỏi, càng đọc sách nhiều, càng cảm thấy không đủ, thấy tri thức mình còn ít ỏi.
Tôi nhận ra rằng học hành để có được bằng này bằng nọ cũng là một điều cần thiết, nhưng có một thứ còn quan trọng hơn rất nhiều, đó là những kiến thức mà ta thật sự thu nhận được trong suốt thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Kiến thức và sự hiểu biết dù sâu rộng đến mấy cũng không quan trọng bằng lòng ham học hỏi và sự tìm tòi nghiên cứu.
Tôi sẽ cố gắng thật nhiều để không lãng phí thời gian vàng ngọc, sức khoẻ, tuổi trẻ và không đánh mất những cơ hội mà cuộc sống mang lại cho mình. Tôi rất ít thể hiện tình cảm ra bên ngoài vì thực sự tôi rất ngại nói điều đó. Với tôi, món quà nhỏ, ý nghĩa lớn, những hành động cụ thể là điều giúp người thân quanh tôi cảm nhận được tình yêu bao la trong đó.
—o0o—
Không ai có thể về lại quá khứ của mình. Có lẽ vì thế mà, khi được hỏi “nếu trở về quá khứ, bạn muốn thay đổi gì?” thì đa phần người ta không muốn thay đổi. Bởi dẫu có cực kỳ muốn thay đổi thì điều ấy là viễn vông. Và hơn hết, chính những va vấp trong quá khứ người ta mới trưởng thành hơn, trầm lắng hơn mà chiêm nghiệm về cuộc đời, về những con đường đã đi qua…
Tôi là người sống thiên về tình cảm, lắm lúc hay mơ mộng và vẽ vời. Tuy nhiên, không vì thế mà quên rằng cuộc sống này thực tế và trần trụi. Vẫn tự nhắc nhở bản thân: “Cái gì cũng có cái giá riêng của nó. Phải biết đâu là điều nên tin và đâu là giới hạn để học cách chờ đợi những ngọt ngào ở con đường phía trước, hay là học cách từ bỏ những thứ không phù hợp với mình, không thuộc về mình”.
Đôi khi nghĩ cũng thấy lạ, hai mấy tuổi đầu, trải qua bao nhiêu khó khăn và mất mát trong cuộc sống vậy mà vẫn luôn tin vào những điều tốt đẹp ở phía trước như những cái kết trong các câu chuyện cổ tích. Nếu cách sống già dặn và lý trí chừng nào thì cách yêu thương lại trẻ con và đầy bản năng chừng ấy. Vẫn nghĩ, một khi mình và ai đó đã hiểu, thương nhau thật lòng, mình sẵn sàng sống và hy sinh cả cuộc đời mình vì họ. Dĩ nhiên, đó phải là người con gái đủ làm mình thấy tin tưởng, an toàn, có cùng chung lý tưởng về giá trị sống giữa người với người trong cuộc đời này.
Dẫu giai đoạn này không thể hiện được nhiều tình cảm nhưng không có nghĩa dòng yêu thương trong trái tim này bớt đi, có chăng chỉ là mọi thứ nên và đang trôi theo dòng chảy của nó. Thời gian này mọi thứ trở nên âm thầm và lặng lẽ nhưng biết vẫn có một sợi dây vô hình nào đó gắn kết giữa quá khứ, hiện tại và tương lai.
—o0o—
Tôi vô tình dừng lại, đơn giản là chỉ để ngắm nhìn. Một chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướt qua hiên nhà, một con đường mà tôi đã từng đi qua, hay đơn giản chỉ là một dáng hình thân thuộc lướt qua trong tâm trí. Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra rằng tôi đã đánh rơi quá nhiều thứ mà ta hằng trân trọng.
Tôi lục lọi lại khối ký ức tưởng chừng đã quá tải của mình, ghép lại những mảnh tâm hồn vụn vỡ. Và rồi chính tôi vỡ òa trong nỗi nhớ – nỗi nhớ về tôi của một ngày hôm qua như thế.
Chỉ một chiếc lá rơi cũng khiến trái tim ai đó xốn xang, rung động
Mơ về một tương lai, một ước ao nồng nàn, cháy bỏng
Phải chăng cái gì đó trong tim đang loay hoay, rối bời, lộn xộn
Có khó không để được là chính mình, không gian dối
Bình yên lại lặng lẽ bỏ quên trong kí ức lòe loẹt, đủ sắc màu.