CUỐI TUẦN LANG THANG

Từ sau buổi nói chuyện hôm ấy lòng nhẹ nhàng hẳn đi nhưng hôm nay lại trỗi dậy những lo lắng và nghi ngờ.

Tôi sợ chính bản thân mình, sợ một ngày nào đó cảm xúc cạn kiệt, không còn quan tâm, không còn chăm sóc, không còn lo lắng… bởi vì cái giới hạn trong tôi bị vượt qua. Cái đáng sợ hơn là tôi làm ai đó buồn và người ấy lại làm tôi rơi nước mắt một lần nữa.
Chỉ biết im lặng và mặc cho cảm xúc dâng trào, không phân bua, không phản ứng. Không biết tự bao giờ tôi lại ít lời như thế. Không biết tự bao giờ tôi lại trầm lặng đến đáng sợ.

—o0o—
Dù biết mình còn rất nhiều thiếu sót trong cuộc sống riêng tư, tôi vẫn đang hoàn hảo mình hơn trong từng ngày đang tới. Mỗi bước tôi đi là một dấu in tôi khẽ gửi vào dòng cuộc sống và vào tim một ai đó tôi yêu thương. Trong tôi vẫn luôn tâm niệm một điều của vĩ nhân nào đó: “Con người sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu trên mặt đất, để in dấu trong trái tim người khác”.
Tôi chưa phải là cái gì đó thật chín chắn, thật chững chạc trong biển người mênh mang và rộng lớn này. Tôi chỉ dám nhận mình là kẻ đã từng đau thương, từng có những bầu trời kỉ niệm như muốn vượt mọi thời gian. Từng có phút giây yếu lòng như muốn thời gian kia chết lặng. Từng có lúc tôi muốn mọi thứ như chìm sâu xuống đáy lòng biển hồ của trí nhớ.
Tôi yêu sự giản đơn. Tôi yêu những tiếng dung dị nhất của trái tim. Không cầu kỳ, không ảo mộng. Tôi luôn mong ai có thể hiểu mình thật sâu sắc và thấy được những thứ gì giản đơn nhất trong chính tôi. Tôi sẽ thôi không cố giả tạo những đau thương, tôi sẽ chẳng cất đi những giọt buồn vào tâm hồn tôi nữa. Tôi chỉ muốn nó nhẹ và tan đi như cơn gió khẽ ru tôi trong mỗi buổi chiều phố cũ.
Tôi không dám bày tỏ ư, hay tôi sợ con tim lạc bước trên mỗi khoảnh khắc tôi đi qua những khao khát?

—o0o—
Và cuối tuần nào tôi cũng lại đi như thế, vì thói quen cũ mà tôi đôi khi không thể giải thích được. Tôi đi, để tìm một tiếng cười bồng bềnh như nhẹ tan vào gió. Tôi đi, để lại phía sau một ít dại khờ trong ngày cũ. Tôi đi, vì biết đâu đó sẽ có người chờ tôi và sánh bước dưới phố cùng tôi. Lúc ấy tôi sẽ lại cười giòn tan, lại mông lung và khẽ vuốt từng kỉ niệm dịu êm, để yêu thương tất cả thật nhẹ nhàng, thật đắm say.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *