LỘN XỘN

Đêm dài mà cũng chẳng dài. Mọi chuyện lướt qua như một cuốn phim ngắn. Đầu nhức như búa bổ, miệng đắng chát, nói không ra hơi. Bỗng dưng thấy mùa đông thật xa.

Gặp em là một sự tình cờ giữa anh và em đúng không? Anh thật sự không dám tin rằng có lúc mình cũng ngồi tự viết nên những dòng này. Có lẽ em sẽ đọc được nó và hi vọng em sẽ hiểu những gì anh viết, em à.
Con người ta khi yêu ai cũng có một sự đòi hỏi. Không phải đó là sự đòi hỏi lãng mạn mà là nhu cầu biết rằng người mình yêu thật sự chân thành với mình hay không. Thế giới này đâu chỉ mình anh và em đúng không, có rất nhiều người mà.
Em đến với anh khi trong lòng anh đang ngang dọc những tổn thương, khi anh cảm thấy cùng cực của sự chán nản và yếu mềm. Hẹn hò vu vơ mà sao anh thấy yêu cuộc sống này trở lại. Yêu và chờ đợi những buổi tối thứ sáu được gọi tên em để em hiện lên trước mắt anh, bừng sáng như một tia nắng, làm tan chảy những lạnh lẽo và băng giá mà anh nghĩ sẽ chẳng có một ai đủ sức mạnh để xua tan nó.
Trước em, anh được nói, nói toạc tất cả những gì mình cố che đậy, cố sống thật hoàn mĩ trước mọi người. Lặng lẽ, em nghe tất cả những gì anh đang thao thao bất tuyệt. Có lẽ vì anh và em giống nhau ở nhiều điều từ suy nghĩ, đến cách sống nên đồng cảm để trải lòng, một phần là thế.

—o0o—
Em có biết trái tim anh đang nhức nhối, hiểu lòng anh đang hụt hẫng, và nhận ra sức chịu đựng trong anh đang dần đi đến điểm cực đại của sự giới hạn không?
Anh không chứng minh cho em thấy rằng đó là tình cảm chân thành của anh mà anh để cho em hiểu một cách khác về con người anh. Anh chẳng giấu em điều gì cả, chẳng vì một điều gì cả, chỉ vì một tình cảm chân thành muốn đến với em.
Anh không tin vào duyên số, anh chỉ tin vào sự bất ngờ, tin vào những tình cảm được vun đắp lâu dài. Anh biết ấn tượng thoáng qua chẳng có ý nghĩa gì nhiều, sẽ thay đổi theo thời gian. Nhưng anh trân trọng tất cả những cảm xúc mình có được trong cuộc sống, cảm xúc dịu dàng khi nghĩ về em.
Anh thao thức mãi giữa màn đêm để nghĩ suy cho câu nói ấy. Nó đơn giản nhưng chất chứa nhiều ý nghĩa phải không em? Để rồi một ngày anh nhận ra tình cảm dành cho em đã nhen nhóm không biết tự lúc nào và trở nên rõ hơn vào thời điểm anh vô định với tình cảm của mình nhất.

—o0o—
Em à, lúc này trời sắp sáng rồi đấy. Vậy mà ngọn gió buồn vô hạn của ngày hôm qua vẫn thổi vào hồn anh. Thi thoảng trong những giấc mơ của anh, anh thấy anh chạy, chạy mãi, chạy hoài. Nhưng liệu phía cuối con đường dài ấy có ai không? Hay lại lần nữa hóa vào cơn mưa tan chảy trong nỗi đau. Phía cuối con đường sỏi đá ấy, liệu có nụ cười của người anh đang mong chờ. Hay anh lại tiếp tục đi trong hi vọng biết là không bao giờ thành hình.
Khi đó hình ảnh em lại ùa về để lại một vệt tím dài trong nỗi nhớ của anh…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *