THAY ĐỔI

Bản năng của con người là hay nhìn về quá khứ. Có những người cứ bám víu mãi quá khứ để sống, cho dù thực tại đã hoàn toàn khác xa.

Tôi cũng từng sống những năm tháng như thế nhưng ơn trời, ngày hôm nay, tôi đã đủ mạnh mẽ để vịn vào chính mình đi tiếp trên chặng đường của hiện tại và tương lai. Tôi chỉ quay lại nhìn quá khứ với một nụ cười, dẫu rằng không phải tất cả những gì xảy ra trong quá khứ cũng là những niềm vui.
“Nếu đã không mỉm cười được thì nhất định cũng không được nhìn lại để khóc”, tôi đã luôn tự dặn mình như thế khi nhìn những mối quan hệ bạn bè tốt đẹp đã đổi thay, đã mất, đã qua. Có những người bạn mà tôi tưởng rằng sẽ mãi mãi bên tôi nhưng cuối cùng, họ và tôi lại là những người rời xa nhau sớm nhất.
Không phải tình bạn không còn, mà chỉ là một trong hai người đến ngưỡng cửa nào đó cũng phải thay đổi để thích nghi với cuộc sống hiện tại của họ. Có những người từng trách tôi rằng sự thay đổi của tôi đã khiến họ không thể chạy theo kịp và cuối cùng họ đã dừng lại và nhìn tôi đi tiếp, cho đến khi không còn thấy chiếc bóng của tôi trên đoạn đường từng đi chung ấy nữa.

Thật ra, trong đời sống của một con người, sự thay đổi luôn là điều cần thiết bởi trong cái dòng chảy không ngừng này, nếu không thay đổi để thích nghi, để hòa nhập, con người ta mãi mãi không bao giờ đi tiếp được và cứ đứng mãi ở nơi đã bắt đầu.
Biết là vậy nhưng đôi khi vẫn không tránh khỏi những ngậm ngùi khi nhìn người mà ta từng yêu thương, quý mến đang thay đổi từng ngày và rời xa ta để rồi khi bạn đã đi được một đoạn đường khá xa, ta mới chợt giật mình nhìn lại và bật thốt: “Ngày xưa ơi…”.
Không dưng đang đêm, tôi thấy lòng mình đau thắt lại vì những điều vu vơ…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *